Một khi tình đã hết, trái tim người ấy dành cho ta cũng đã nguội lạnh tự bao giờ. Vậy còn tiếc nuối chi, níu kéo làm gì để những kỷ niệm đẹp về nhau cũng nhạt nhòa, phai phôi…
1.Nàng ngồi đó đăm đắm nhìn vào ly rượu hết đầy lại cạn giữa tiếng nhạc da diết buồn như tên bài hát Buồn của nhạc sỹ Y Vân. “Buồn như ly rượu đầy. Không có ai cùng cạn. Buồn như ly rượu cạn. Không còn rượu để say. Buồn như trong một ngày. Hai đứa không gặp mặt. Buồn như khi gặp mặt. Không có chuyện để vui…”. Mắt nàng loang loáng giọt nhập nhoạng trong ánh sáng trầm vàng mờ ảo. Men cay nhuộm say lòng nàng, chếch choáng và dường như cũng mềm yếu hơn. Nỗi nhớ nhung, dằn vặt lại trỗi dậy rối tung giữa những hỗn độn của ký ức. Nàng nhớ anh, nhớ ánh mắt nụ cười ấm áp, nhớ vòng tay yêu thương chở che thuở nào, nhớ tất cả những khoảnh khắc đẹp giờ chỉ còn lại kỷ niệm ngọt ngào…
—
2.Nàng của ngày ấy xinh đẹp, khả ái và có một công việc đang trên đà thăng tiến. “Bạch mã hoàng tử” của nàng cũng có những điều kiện tốt về nhiều mặt từ ngoại hình, gia đình đến sự nghiệp. Nàng đã dành cho anh tình cảm sâu đậm, đặt vào anh tất cả lòng tin lẫn ước vọng về một mái ấm hạnh phúc. Nhìn bề ngoài, ai cũng phải thừa nhận rằng họ vô cùng đẹp đôi và chẳng thể nào rời xa nhau. Ấy vậy mà, mọi người đã thật sự bất ngờ khi chứng kiến cảnh tan vỡ của một cuộc tình tưởng chừng đẹp như mơ ấy. Và hơn ai hết, nàng không tin chuyện tình mình tan vỡ là sự thật. Nàng vẫn đinh ninh rằng sau đó cả hai lại làm hòa, gắn bó và yêu thương nhau như bao lần giận hờn, hợp tan trước. Nhưng tuần trôi rồi tháng qua, anh vẫn lạnh lùng tránh mặt, không nhận những cuộc gọi và cũng chẳng trả lời tin nhắn của nàng. Bấy giờ, nàng mới bàng hoàng, thảng thốt nhận ra anh ngày càng xa nàng.
“Dù rất yêu và luôn muốn ở cạnh bên em nhưng anh cũng cần khoảng không gian của riêng mình. Anh cũng có những bận rộn, cũng có những bế tắc trong công việc lẫn cuộc sống, rất cần được em chia sẻ. Thế nhưng, sự thật là gì? Yêu em, anh như một vận động viên marathon, luôn phải chạy theo những yêu cầu, đòi hỏi của em. Chưa bao giờ em chịu khó lắng nghe, quan tâm đến cảm nhận của anh cả. Em nói yêu anh nhưng thật ra em chỉ yêu bản thân mình thôi…”. Mỗi lời anh nói như một nhát dao cứa lòng nàng đau xé. Đêm đó, trước cổng nhà anh, nàng đã khóc nhiều, thật nhiều. Nước mắt nàng rơi giờ không còn có thể khiến anh động lòng mà nhanh tay lau và ôm chặt nàng như trước đây nữa. Thay vào đó, anh lạnh lùng quay đi mặc nàng đứng trong màn đêm buông đậm màu.
***
“Khi đứng trước lằn ranh của sự sống và cái chết, chứng kiến nỗi đau đớn vật vã của người thân, nàng mới nhận ra ánh sáng giữa những rồ dại”
***
3.Nàng khóc nhiều, đau khổ và vật vã đến tột cùng trong những đêm cô tịch hay những cuối tuần. Mỗi ngày trôi qua nàng cứ thấp thỏm với chiếc di động trên tay trông ngóng tin nhắn hồi âm từ anh. Nàng trông thật tội nghiệp với dáng vẻ kém sắc trong mắt những người xung quanh, bắt đầu phạm phải những lỗi không đáng và cũng chưa từng có trong công việc.
Nàng không cam lòng xa anh. “Chỉ cần mình sửa đổi, anh sẽ lại quay về với mình”, nàng nghĩ thế và quyết tâm thực hiện. Nàng dần trở nên xao nhãng mọi thứ, công việc, những mối quan hệ và kể cả chính bản thân nàng. Tâm trí nàng chỉ luẩn quẩn bóng hình anh, làm sao để cả hai có thể quay về lại yêu thương và đầy kỷ niệm đẹp như xưa. Ngày qua tháng lại nàng như một chiếc bóng lảng vảng bên anh. Những tin nhắn yêu thương, những cuộc điện thoại, những bức email và cả những buổi tối “trồng cây si” của nàng khiến anh luôn phải tìm cách trốn chạy. Nếu ban đầu đồng nghiệp, bạn bè, người thân cảm thông muốn chia sẻ cùng nàng bao nhiêu thì giờ đây họ cảm thấy nàng trở nên đáng thương hại, đáng trách bấy nhiêu.
Nàng như một kẻ cô đơn, lập dị trong một thế giới mà nàng từng được yêu mến và chiều chuộng. “Chúng ta đã thật sự chia tay rồi, một năm trôi qua mà em còn không biết không nhận ra sao. Em đừng như thế nữa chỉ khiến anh thêm khó xử với chính em và với vợ sắp cưới…”. Chuyện gì thế này, nàng không tin vào đôi tai mình với điều đã nghe ấy. Anh không thể đối xử phũ phàng với tình cảm sâu nặng và những nỗ lực hàn gắn của nàng như thế. Nàng nặng nề rời bước khỏi cổng nhà anh, lái xe trong tâm trạng đầy bấn loạn và mọi thứ bỗng ngưng bặt bởi một dòng ánh sáng chói lòa…
—
4.Nàng ngồi đó… Những giọt đắng cuối cùng sót lại nơi đáy ly trên cánh tay vẫn còn lưu dấu tai nạn đã đến lúc nhẹ tênh như chính trái tim và khối óc nàng. Khi đứng trước lằn ranh của sự sống và cái chết, chứng kiến nỗi đau đớn vật vã của người thân, nàng mới nhận ra ánh sáng giữa những rồ dại. Nàng đã òa khóc như một đứa trẻ khi tỉnh dậy. Những giọt nước mắt chứa đựng niềm vui chứ không phải sự đau đớn do vết thương lòng hay vết thương sau cuộc phẫu thuật. Nàng đã thầm cảm ơn thượng đế đã nghe lời cầu xin của nàng trong cơn nửa tỉnh nửa mê…
Mọi thứ rồi cũng đi đến hồi kết thúc dù buồn, vui hay hạnh phúc, khổ đau thế nào chăng nữa. Nàng không muốn đánh mất chính mình khi mãi theo đuổi và níu kéo những điều đã vuột khỏi tầm tay, cố hốt lại bát nước bị đổ đi trong vô vọng. Đặt chiếc ly ngay ngắn lên bàn, nàng nhẹ nhàng bước đến bên khung cửa sổ. Bên ngoài trời đã mưa tự lúc nào mà nàng chẳng hề hay biết. Những cành lá loang loáng nước rũ rượi dáng dưới cơn mưa đêm kia sẽ lại tươi xanh vào sớm mai. Bất chợt nàng nhoẻn một nụ cười nhẹ nhàng và bình yên sau một năm lòng dậy sóng…
Bài viết và hình ảnh độc quyền của Tạp chí Nữ Doanh Nhân
Có thể bạn quan tâm: