Dù có là “nữ tướng” trên chốn thương trường, nhưng khi trở về mái ấm gia đình, phụ nữ vẫn giữ vai trò của người con dâu, người vợ, người mẹ… Đôi khi, những biểu hiện vô tình của nàng dâu cũng khiến mẹ chồng không hỏi chạnh lòng…
Ngày… tháng… năm…
Từ ngày được đề bạt lên chức cao, con dâu của mình dường như thay đổi tính, hay nổi nóng thất thường lắm. Mỗi lần về nhà, dáng vẻ con dâu uể oải và mặt cứ nặng như chì. Nếu mình có hỏi thăm, con dâu bảo rằng, chỉ là công việc của con, mẹ đừng quan tâm. À mà làm sao không quan tâm được, mẹ con sống một nhà chứ có phải người dưng xa mặt cách lòng đâu, thà không thấy thì thôi, đằng này cứ sờ sờ ngay trước mắt mình. Trước giờ, tính con dâu có thế đâu, ngược lại rất ôn hòa. Lạ thật!
Dạo này trời trở mưa, chứng thấp khớp của mình được dịp tái phát, đau nhức âm ỉ như có hàng ngàn mũi kim châm chích vào tận xương tủy. Tối qua thức giấc giữa khuya, mình thấy đèn vẫn sáng ở phòng làm việc, con dâu đang vò đầu bứt tóc nhìn chăm chăm vào màn hình máy vi tính. Mình gõ cửa nói: “Con thức khuya vậy, phải giữ sức khỏe chứ, trẻ không lo già khổ sở. Các con tham công tiếc việc…”. Nói đến đấy, con dâu chẳng buồn xoay hẳn mặt lại, trả lời ngay: “…Mẹ cứ ngủ sớm giữ sức khỏe, con còn nhiều việc lắm”. Mình lại lặng lẽ về phòng ngủ. Cơn thấp khớp lại trỗi dậy âm ỉ như ngàn mũi kim châm chích. Nằm gác tay trên trán, tự dưng, mình ứa nước mắt…
Ngày… tháng… năm…
Vì mất ngủ, nên mình thường thức khuya dậy sớm. Chẳng biết làm gì, buổi sáng, mình tham gia câu lạc bộ dưỡng sinh cùng mấy ông bà bạn già. Mỗi lần mình về đến nhà, tụi nhỏ vẫn còn say giấc, chỉ có chị Sen dậy dọn dẹp nhà cửa. Kể từ sau ngày mình không may ngã cầu thang gãy tay phải bó bột cả tháng trời, vợ chồng tụi nhỏ quyết định thuê người làm và cấm tiệt mình động chân tay vào việc nhà. Thỉnh thoảng, mình thay chị Sen đi đón cu Bin ở trường mẫu giáo gần nhà. Cả đời quen lao động, đến khi không làm gì, mình cảm thấy đứng ngồi không yên. Mấy ông bà bạn già rủ tham gia thêm vài hoạt động xã hội khác. Nhưng khi mình nói cho con trai và con dâu nghe, tụi nhỏ đồng lòng bảo: “Thôi, cả đời mẹ đã cực nhiều lắm rồi. Giờ có điều kiện đôi chút, mẹ an dưỡng tuổi già chứ lăn lộn bên ngoài vất vả, lỡ có chuyện gì tụi con biết làm sao?!”. Thì thôi vậy…
Hôm qua khi chị Sen đi chợ, mình đã nhờ mua thêm gà ác và mấy vị thuốc Bắc. Món gà ác tiềm thuốc Bắc rất bổ dưỡng giúp tăng cường sức khỏe cho tụi nhỏ, đặc biệt là cho con dâu mấy hôm nay thức khuya. Tụi nhỏ bây giờ cậy trẻ mà lơ là sức khỏe quá, đến khi già nhức từng lóng tay chân mới sáng mắt ra. Nhưng, mình vào bếp nấu có mỗi món này mà chị Sen đã lầm bầm suốt: “Bà có việc gì để con làm. Cô cậu thấy lại mắng con chểnh mảng việc bếp núc đấy”. Mình nghe buồn bực quá đi mất! Rồi cũng xong vừa lúc tụi nhỏ thức dậy. Nhận ra mùi thuốc Bắc, con dâu lên tiếng: “Hôm nay, chị Sen nấu gì mà có mùi thuốc Bắc vậy?”. Mình đã đỡ lời là mình nấu. Liền sau đó, con dâu lặp lại một bài về tuổi già trong sự phụ họa của con trai. Già? Mình còn tinh mắt lẹ tay, đã ngồi một chỗ đâu. Mình biết mình lớn tuổi, nhưng không phải chẳng làm được việc gì, chưa đến nỗi vô dụng trước những việc lặt vặt như thế? Những lời nói đó của tụi nhỏ đã khiến mình cảm thấy bản thân thực sự vô dụng. Thật vậy sao?
Ngày… tháng… năm…
Sinh nhật 70 tuổi. Sau khi tập thể dục dưỡng sinh xong, mình và các ông bà bạn già nán lại làm một chầu trà nước để chúc mừng sinh nhật mình. Giờ mình mới phát hiện ra các ông bà ấy có khiếu hài hước lắm, làm mình cứ cười suốt. Lúc trở về, căn nhà vẫn yên ắng, chỉ có chị Sen đang lúi húi dọn dẹp. Thấy mình, chị ấy ngẩng lên cười toe toét: “Hình như hôm nay sinh nhật của bà thì phải. Nếu như năm rồi, cháu sẽ nấu vài món ngon ngon vào buổi tối để cả nhà cùng ăn. Nhưng cháu chưa nghe cậu mợ nói gì cả”. Mình ậm ừ rồi trở về phòng nghỉ. Bất chợt mình thấy một tấm thiệp để trên đầu giường của mình, có lẽ lúc sáng đi sớm nên không phát hiện. Mình giở ra, đập vào mắt là dòng chữ nghệch ngoạc, xiêu vẹo và còn sai chính tả của cu Bin: “Sinh nhật 70 tuổi, cu Bin chúc nội sống lâu trăm tuổi, luôn cười khoe răng sún giống Bin…”. Thằng bé con này lém lỉnh thật và thích làm người khác bất ngờ y như cha nó thuở bé. Mình chợt bật cười một mình…
Như thường lệ, tụi nhỏ thức dậy ăn qua quýt, gọn lẹ chúc sinh nhật mình rồi nhanh chóng rời khỏi nhà. Chiều tối, người chuyển phát quà giao cho mình bó hoa, gói quà, chiếc bánh kem cỡ lớn và tấm thiệp được thiết kế cầu kỳ. Vừa nhìn thấy, cu Bin đã tíu tít: “Tối nay, cả nhà được ăn bánh kem rồi”. Trong khi mình mở tấm thiệp, chị Sen hướng mắt về phía mình chờ đợi một câu cho phép để bắt tay vào nấu một bữa ra trò. “Vợ chồng con chúc… Chúng con còn bận việc ở công ty, sẽ về trễ. Chúc mẹ có một tối sinh nhật vui vẻ!”. Mình cảm thấy hơi buồn trong dạ…
Ngày… tháng… năm…
Ngày giỗ ba tụi nhỏ, con dâu đi công tác không về kịp, gọi điện thoại về cho mình rối rít xin lỗi. Có lẽ tại mấy hôm trước con dâu thấy mình buồn ra mặt nên áy náy và giữ ý hơn chăng? Tội nghiệp con bé, sức người có hạn, chẳng những bận trăm công ngàn việc bên ngoài mà còn phải chu toàn cho gia đình. Đôi lúc, tuy thấy thương và cũng muốn thông cảm với con dâu, nhưng hành động của mình trái ngược suy nghĩ ấy. Mình làm sao thế?
Nhà đơn chiếc, mình chỉ làm một mâm cơm nhỏ gọn. Thắp nén hương cho ba tụi nhỏ, mình nói thầm rằng: “Ông thông cảm khi không có đủ mặt các con. Tụi nhỏ bận lắm…”.
…
LỜI BÀN
Sự thay đổi tâm sinh lý lứa tuổi, môi trường sống… khiến người già thường dễ tủi, dễ hờn giận khi không được con cháu quan tâm. Thường có câu rằng, tâm tính người già giống như con trẻ. Một lời thăm hỏi, một cử chỉ quan tâm… sẽ khiến các cụ cảm thấy vui vẻ và ấm áp lòng. Như thế, bạn có mất gì đâu, có khó khăn gì đâu? Bởi hàng ngày, bạn vẫn thể hiện điều đó với khách hàng, đồng nghiệp, nói chung là những người không thân thiết ruột thịt. Vậy thì chẳng có cớ gì, bạn không thể đối đãi như thế với những người thân yêu của mình. Muốn thế, bạn phải biết cân bằng giữa công việc và gia đình. Mọi vấn đề liên quan đến công việc nên được giải quyết và tạm dừng ở công ty. Để khi trở về nhà, bạn sẽ toàn tâm toàn ý dành sự yêu thương, chăm sóc của mình cho người thân. Vì nếu một khi về nhà mà vẫn còn bận lòng với công việc, thì vô hình trung, bạn đã đưa những áp lực hay buồn bực từ chuyện công vào đời tư của mình. Cuộc sống có ý nghĩa là khi mỗi sớm mai thức giấc, chúng ta có thêm một ngày nữa để yêu thương nhau…
Bài viết và hình ảnh độc quyền của Tạp chí NỮ DOANH NHÂN
Có thể bạn quan tâm: