ĐƠN PHƯƠNG MỘT CUỘC TÌNH - NỮ DOANH NHÂN - BusinessWoman Magazine

ĐƠN PHƯƠNG MỘT CUỘC TÌNH

Đôi lúc xúc cảm một chiều không phải “bi kịch” mà là “trải nghiệm” tình yêu khi người trong cuộc vui vẻ chấp nhận hiện thực, không bất chấp cưỡng cầu sự hồi đáp từ trái tim đối phương.

Anh vô tình đồng hành và mang chút ấm áp vào thế giới cô đơn của em. Anh cũng vô tình làm trái tim em tự huyễn hoặc.

Như bao ngày khác, em đứng đợi anh ở chỗ hẹn, mặc những giọt mưa lất phất chạm khẽ trên đôi vai. Cơn mưa ấy như anh, nhẹ nhàng mà man mác…

“Em không trú mưa sao?”

“Không! Em thích những giọt mưa nhè nhẹ kiểu này”

“Ôi, cô gái lãng mạn, chúng ta về nào”

Ngồi sau xe, em miên man giữa làn hơi ấm tỏa ra từ tấm lưng to bè, mùi mồ hôi và cả những ý nghĩ về anh. Ngày mai rồi những ngày sau nữa, liệu em có còn được ngồi sau lưng anh, được chung đôi cùng anh trên một đoạn đường dù rất ngắn, được nhìn thấy nụ cười và đôi mắt đầy ấm áp ấy?

Bên kia đường, cửa hàng hoa thấp thoáng những đóa loa kèn dù mới đến tháng ba. Một thời em đã yêu mê say loài hoa trắng tinh khiết này. Nhưng bấy lâu nay, em thôi cắm hoa và không còn tự hưởng thụ cuộc sống riêng để thay vào đó là hình ảnh của anh.

Em không thể nào quên được những ngày đầu tiên đơn độc bước chân vào Sài Gòn nhận công việc mới. Anh đã đến bên em với nụ cười thân thiện khi phát hiện cả hai đều sống trong cùng tòa nhà. Chính anh là người luôn tình nguyện chở em quanh thành phố để dần quen cuộc sống nhộn nhịp của Sài Gòn. Những lần tan sở, mỗi lần em viện cớ cần sự giúp đỡ, anh đều xuất hiện.

“Linh này, ở Sài Gòn, chỉ cần ra đường nhiều hơn chút, mở lòng thêm, em sẽ thấy mọi thứ gần gũi, thân quen!”

Water

Vâng, Sài Gòn với em đã thân quen, gần gũi dù chỉ sáu tháng trôi. Em thấy dường như mình thuộc về nơi này mất rồi, bởi vì có anh. Bất cứ con đường nào em qua, hình ảnh nào em nhìn thấy ở đây đều gắn liền với anh và gợi nhớ đến anh.

“Em có thói quen soạn tin nhắn nhưng không gửi cho ai anh ạ!”

“Một dạng nhật ký của Linh đấy hả?”

“Vâng!”

Trước giờ chưa người đàn ông nào gọi tên em nghe trìu mến đến thế. Thỉnh thoảng em có tự gọi tên mình, đại loại như: “Linh ơi, cố lên!”, “Linh ơi, mày làm được mà!”, “Linh ơi, mày sẽ hạnh phúc thôi!”… Cuộc sống quay cuồng những lo toan khiến con người ta chừng quên trao cho nhau những lời nói mang cảm xúc thân thương chân thật để thay vào đó bằng những bâng quơ, những xã giao thường ngày. Em ghét phải như thế!

“Tới nhà rồi, hẹn gặp lại em, tạm biệt cô gái”

“Vâng, tạm biệt anh”

Mỗi lần anh rời đi, em như chôn chân tại chỗ dõi theo bóng dáng anh cho đến khi khuất dần phía cuối cầu thang. Em cảm thấy mình giống một đứa trẻ nhỏ vừa bị bố mẹ kéo ra khỏi quầy đồ chơi trong siêu thị, còn anh như một con búp bê đắt tiền nằm trong tủ kính mà chẳng bao giờ em có thể với tới.

Em bước vào nhà, đóng sầm cửa, chẳng buồn bật công tắc điện và cứ thế thả mình trên chiếc giường dần hóa thân quen. Ánh mắt, lời nói, hơi ấm rồi nụ cười của anh, mọi thứ được tái diễn trong tâm trí em một cách ồ ạt và hỗn độn. Dường như cuộc sống mới của em từng ngày trở nên có màu sắc tươi vui và ngọt ngào hơn nhờ sự hiện diện của anh. Đôi khi em chẳng cần gì nhiều hơn là để trái tim mình được tự do hò hẹn với những xúc cảm viển vông chỉ có thể tồn tại trong huyễn hoặc mơ hồ. Em đã tự họa nên cho mình một thế giới ảo đầy lãng mạn giữa thực tại xuôi ngược chồng chéo này. Nhưng thâm tâm em không tránh khỏi đôi lần mong mỏi sự hồi đáp: Liệu một ngày nào đó em thật sự có được trái tim anh?

shutterstock_168558488_supersize_resize“Em đã nghĩ rằng mong mỏi của mình đang rất gần với một buổi tối riêng tư, lãng mạn nến hoa và những lời ngọt ngào. Diện một chiếc đầm hoa xinh xắn và trang điểm nhẹ nhàng, em hồi hộp gõ cửa…”

Em vẫn nhớ cảm giác của ngày đầu tiên được anh mời sang nhà ăn cơm tối. Em đã nghĩ rằng mong mỏi của mình đang rất gần với một buổi tối riêng tư, lãng mạn nến hoa và những lời ngọt ngào. Diện một chiếc đầm hoa xinh xắn và trang điểm nhẹ nhàng, em hồi hộp gõ cửa… Anh xuất hiện với nụ cười quá đỗi thân quen, chỉ có ước mơ trong em bỗng chốc sụp đổ khi anh giới thiệu em cùng một người phụ nữ khác: vợ anh. Đó là một người phụ nữ sở hữu vẻ đẹp mặn mà nhưng chị chỉ còn nửa thân người trên chiếc xe lăn. Tai nạn xe cách đây ba năm cướp mất đi đôi chân chị và cũng ngần ấy thời gian chị chưa lần nào sánh đôi cùng anh ra khỏi căn hộ. Người phụ nữ tội nghiệp ấy không ngừng trao cho em những nụ cười thiện ý. Em cũng chẳng rõ nữa bởi có lẽ trong hoàn cảnh bấy giờ em mới là người tội nghiệp. Suốt buổi tối hôm ấy, em nhận ra rằng ánh mắt anh chỉ dành riêng cho chị, bừng sáng niềm hạnh phúc tràn đầy. Chẳng hiểu vì sao cảm xúc của em theo đó dành cho anh càng nhiều hơn. Anh là một người đàn ông xứng đáng nhận được tình yêu ấy!

Nhưng em biết mình không thể nào mang trái tim anh ra khỏi ngôi nhà có một người phụ nữ chỉ còn nửa thân người trên chiếc xe lăn. Thượng đế đã công bằng khi kịp thời can gián không để em trở thành một kẻ độc ác nhất trên thế gian này. Bất chợt, những giọt ngân ngấn nước nơi khóe mắt em chực trào. Em khóc lần cuối cùng cho một mối tình không trọn vẹn. Những đợi chờ nơi góc phố, những rung động thổn thức trong ánh mắt bờ môi khi anh nhìn em xin gác lại ở một góc trái tim này.

Ngoài kia, những giọt mưa lăn dài trên cửa kính nhưng em bắt đầu thôi nghĩ về anh.

Bài viết và hình ảnh độc quyền của Tạp chí NỮ DOANH NHÂN

Xem thêm:

Tình phai

Comment