Sao em không sẻ chia? - NỮ DOANH NHÂN - BusinessWoman Magazine

Sao em không sẻ chia?

Tôi đã từng chứng kiến có những chị em phụ nữ tham gia thương trường, do quá bận rộn mà gần như quỹ thời gian dành cho gia đình của họ bị lấy đi tới mức gần như… cạn kiệt.

Khi công việc kinh doanh thành công thì có vẻ như việc chăm sóc, chia sẻ với chồng con của họ lại đem lại kết quả không như mong muốn.

Mỗi người sẽ có một hoàn cảnh khác nhau, với những lo toan và “bức xúc” riêng trong mái ấm của mình. Trước thực tại, quá ít thời gian để sẻ chia, nói chuyện cùng các thành viên trong gia đình, dẫn tới hạnh phúc của chị em làm kinh doanh có lúc tưởng như rất mong manh. Làm thế nào để hạnh phúc ấy bền lâu đây? Làm sao để nói ít mà vẫn hiểu nhiều, vẫn giữ lửa mái ấm mãi mãi mà sự nghiệp kinh doanh vẫn thuận lợi?

Câu trả lời thuộc về mỗi người. Nhưng bài viết chia sẻ một tác giả dưới đây, có lẽ sẽ là một cẩm nang nho nhỏ cho hạnh phúc của những người trong cuộc.sao em khong se chiaAnh ngồi trước khung cửa sổ để những hạt mưa xối xả hắt lên gương mặt. Cơn mưa ngâu tầm tã của tháng bảy như không hề có kết thúc, và anh cứ để yên như thế, nước mưa hòa cùng nước mắt chảy loang lổ trên gương mặt. Anh nghĩ đến chuyện Ngưu Lang – Chức Nữ, đôi vợ chồng ngâu chỉ được gặp nhau mỗi năm một lần. Nhưng dù thế họ vẫn thật hạnh phúc, còn vợ chồng anh, dù rằng ngày nào cũng nhìn thấy nhau đấy nhưng có lẽ cũng chẳng được như vợ chồng Ngâu.

Anh và chị đều học ở nước ngoài. Tình yêu đẹp đẽ và lãng mạn trên vùng tuyết trắng. Họ đến với nhau và tổ chức lễ cưới ngay tại xứ sở bạch dương giữa những lời chúc mừng của bạn bè là những du học sinh, giản dị mà trang trọng, đầm ấm. Một bé gái chào đời như làm đầy đặn hơn tổ ấm của họ.

Ngày đón vợ từ sân bay về, anh vòng tay ôm chị nhưng qua gương tủ anh bắt gặp ánh mắt chị dán vào chiếc… màn hình máy tính sau lưng chồng. Một chút chạnh lòng và tủi thân nhưng anh cho rằng mình đã quá nhạy cảm. Anh cười xòa bỏ qua, nhưng rồi cả tuần sau, buổi chiều từ công ty về nhà anh chỉ thấy vợ vùi đầu vào máy tính quên hết mọi thứ, thậm chí việc gần gũi chồng cũng chỉ được chị làm chiếu lệ.

Chị đầu quân cho một công ty trong lĩnh vực truyền thông. Do công ty mới thành lập đang phải gấp rút hoàn thành các dự án cho ngày khai sóng kênh truyền hình nên đòi hỏi áp lực công việc rất lớn. Thời gian đầu, thấy chị tất bật với công việc, người gầy rộc, mắt mờ đi vì thiếu ngủ, anh không những không xót xa mà ngược lại còn cảm thấy… mừng. Mọi thứ thay đổi đúng như anh mong muốn khi chị không còn ngồi lì bên máy tính mỗi tối nữa.

Nhưng chỉ được chừng hai tháng anh bắt đầu cảm thấy bứt rứt. Chị đi làm biền biệt, hôm nào cũng quá mười hai giờ đêm mới về, đến nhà là lăn ra ngủ, cơm cũng chẳng buồn ăn. Lúc đầu anh còn kiên nhẫn dỗ cho con ngủ rồi thức khuya đợi vợ. Nhưng đợi đến khi chị về chẳng thèm hỏi chồng một câu, anh đâm chạnh lòng. Dần dà anh ngủ trước cùng con không đợi vợ nữa. Cho đến cả năm trời tình trạng vẫn cứ diễn ra như vậy. Chị chỉ công việc và công việc. Con gái hầu như không được gặp mẹ, chỉ nhìn thấy mẹ trong tình trạng lu bu công việc. Lịch trình của vợ, tỉnh dậy là ra khỏi nhà, về nhà là lăn ra ngủ. Chuyện chăn gối của anh chị gần như không còn diễn ra. Anh cũng không còn cảm xúc, không còn ham muốn. Gia đình nhỏ thiếu vắng tiếng nói cười, bữa ăn tối chẳng bao giờ có mẹ.

Cho đến một ngày anh hết chịu nổi bèn tính nói chuyện nghiêm túc với chị thì đụng phải bi kịch, đến việc sắp xếp thời gian để cho anh “nói chuyện nghiêm túc” chị cũng không thể, cứ khất lần khất lữa mãi khiến anh rơi xuống hố sâu của sự tuyệt vọng. Trong tâm trạng bị kích động anh đùng đùng tìm đến công ty gặp sếp của chị mong tìm nguyên nhân. Anh cũng gặp thêm một hai đồng nghiệp thân tín của chị ở công ty để điều tra xem ngoài công việc chị có “đò đưa dưa muối” gì không. Câu trả lời là không, lý do chỉ vì áp lực công việc. Đến công ty chị, anh cũng mới biết việc các ông chồng đến công sở “đòi vợ” không phải là hiếm. Cuộc gặp đó cũng khiến anh thông cảm hơn với sự bận rộn của chị trong vai trò trợ lý giám đốc ở giai đoạn công ty đang chạy nước rút. Sau cuộc nói chuyện của anh với sếp công ty vợ, chị về nhà ăn tối được đúng… hai bữa rồi mọi chuyện lại đâu vào đó. Anh chán đến độ không buồn nói gì thêm. Anh rơi vào stress nặng.

Cơ hội để hâm nóng tình cảm đã mở ra khi công ty chị tổ chức đi nghỉ tại một resort kết hợp nghỉ với việc hoàn thành dự án. Công ty cho phép đưa chồng con theo nhưng với điều kiện… không làm ảnh hưởng đến công việc. Anh không biết có điều kiện đó, cả nhà hoan hỉ lấy phòng khách sạn và ăn tối. Chị như được thả lỏng, về đến phòng là lăn ra ngủ như chết. Anh nhìn chị cảm thương, nhắc con đừng làm ồn để cho mẹ ngủ. Đến tầm 3 giờ đêm thì chị bật dậy, anh đang lơ mơ dụi mắt chắc mẩm, “rốt cục thì vợ mình cũng nhớ ra là có chồng bên cạnh”. Nhưng không, chị xem điện thoại và bật dậy hấp tấp mặc đồ trong sự sững sờ của chồng. “Em đi đâu đấy?”. “Sếp gọi, em phải qua chỗ sếp”. Sau phút bàng hoàng anh cũng bật dậy gào lên trong ngỡ ngàng: “Cái gì… Giờ này…”. Chị hình như như không nghe thấy anh nói gì, vội vàng đóng nốt nút áo sấp ngửa chạy ra khỏi phòng. Anh gào lên: “Hoặc là em ở lại, hoặc là tôi ra về ngay bây giờ và trả lại tự do vĩnh viễn cho em. Em có coi tôi là chồng nữa hay không?!”. Chỉ có cánh cửa rung lên bần bật như cộng hưởng cơn giận dữ trào sôi của anh. Phần còn lại của đêm hôm đó anh nằm lại trong căn phòng sang trọng của khách sạn ôm con gái thở dài cho đến sáng. Hôm sau anh dọn đồ, hai bố con rời khỏi khu resort.

Giờ này vợ anh vẫn ở lại khu nghỉ dưỡng đó để… hoàn thành dự án. Còn anh ngồi bên khung cửa sổ căn nhà mơ ước mà thấy mọi thứ xa lạ, lạnh lẽo. Cơn ngâu tháng bảy vẫn xối xả, bao nước mắt của Ngưu Lang – Chức Nữ trút xuống trần gian như muốn nhấn chìm cả nhân loại. Trên khuôn mặt anh, những giọt nước mắt của đàn ông cũng lăn dài. Chỉ khác, nước mắt của vợ chồng Ngâu là nước mắt của ngày hội ngộ, còn những giọt nước mắt của anh, có lẽ báo hiệu cho một cuộc chia ly…

Bài: Dương Tử Thành, LNM – Ảnh: TL.
Bài viết và hình ảnh độc quyền của Tạp chí NỮ DOANH NHÂN

Có thể bạn quan tâm:

Hai mặt đồng tiền

Khi tổ ấm… lạnh

LÀM BẠN NHÉ, CHỒNG CŨ!

 

 

 

Comment