Tìm đáp án cho câu hỏi: Đón xuân, trong lòng có còn xuân?

Tìm đáp án cho câu hỏi: Đón xuân, trong lòng có còn xuân?

Mùa Xuân hiện diện ở khắp mọi nơi, nhưng nơi đẹp nhất là trong lòng mỗi người…

Như quy luật của thời gian, mùa xuân đến và đi không hề chệch quỹ đạo. Nhưng đôi khi, nó vội vàng ghé qua đến nỗi khiến người ta ngỡ ngàng và bật ra một tiếng thở dài vì thấu cảm sự khắc nghiệt của thời gian. Xuân chưa tới, ta bồi hồi ngóng trông. Xuân qua đi, con người lại trở về với thực tại nhiều khó khăn, thử thách đón chờ. Tuy nhiên, chúng ta luôn có Xuân nếu như biết trân trọng mọi thứ mình-đang-có, chúng ta luôn có Xuân nếu như biết lắng nghe và cảm thông với mọi điều xung quanh. Để rồi ở bất kỳ độ tuổi nào, dù là người phụ nữ khí chất hay bà lão với mái tóc hoa râm, Xuân sẽ mãi ở đó như một điều hiển nhiên sinh động nhất vì chúng ta đã học được cách chấp nhận vạn vật trên cuộc đời này.

Ngày trước, năm mới là thời gian để chưng diện và bày ra diện mạo tươi tắn nhất. Là được ngửi thấy mùi ngai ngái của món đồ mới mà sướng đến tê người. Là khi thấy hai bên vệ đường người dân lục tục bày bán những gói quà Tết, đàn ông khiêng hàng hàng lớp lớp những cây mai, cây quất, hay phụ nữ xúng xính xuống phố với váy vóc điệu đà. Hoặc nhận ra bài hát Happy New Year kinh điển của ABBA vang vút được “lọc” qua chiếc máy cassette bỗng trở nên trầm trầm, rè rè nhưng hay đến lạ lùng. Mãi về sau, những thói quen cảm nhận xuân đến này vẫn không hề thay đổi. Không có một thứ, ngày, tháng nào ấn định cụ thể, xuân luôn đến trong cảm nhận của mỗi người. Nhưng một ngày nọ, chúng ta bỗng trở thành người lớn, chúng ta không ngừng phấn đấu và trở nên có địa vị, rồi cảm nhận ấy dù vẫn còn như một thói quen, nhưng lại không mang đến cho ta những hoài mong như xưa nữa.

Không phải lúc nào chúng ta cũng có thể quyết định và lựa chọn về công việc, nhà ở, thậm chí cả gia đình có trân trọng những gì mình làm cho họ hằng ngày hay không. Hoặc đôi khi, cuộc sống đầy thách thức và chúng ta phải làm những việc mình không ưa thích, để mưu sinh và chạm đến những nấc thang cao hơn. Cứ liên tục bị cuốn theo guồng quay cuộc sống, ta dần mất đi động lực phấn đấu và cuối cùng để những cảm xúc tiêu cực chiếm chỗ, ảnh hưởng đến sự bình an của nội tại. Và rồi khi điều kiện sống tốt hơn, mùa xuân không còn được gọi là “năm mới”, nó trở thành “kỳ nghỉ tạm thời có quy luật” để chúng ta dừng lại và cảm thán về những điều đã trải qua khi đứa trẻ năm ấy đã học cách trưởng thành.

Cũng như thế, xuân đến, vui đó, tươi mới tràn ngập niềm vui đó. Nhưng liệu tận sâu trong lòng có thật sự cảm “xuân” không?

Giảm đi những niềm khao khát và tiếng cười, mùa xuân vốn son sắc lại đôi khi trở thành gánh nặng vô hình khiến những tâm hồn chơi vơi không chốn về. Đó không phải là sự cô đơn vì thiếu vắng sự sum vầy hay đoàn viên, mà là quy luật của cuộc sống khi con người gột rửa dần nét ngây thơ trong sáng để đương đầu với lớp áo trưởng thành. Giải phóng chúng ta khỏi sự lạnh lẽo của mùa đông và hừng hực cháy bỏng của mùa hè, mùa xuân trong tâm trí của mỗi người chính là một bước ngoặt. Bước ngoặt ấy là dấu hiệu xen kẽ giữa cũ và mới, giữa những kỳ vọng vẫn còn le lói sau khi trải qua không ít đắng chát của cuộc đời.

Sự sắp xếp tốt nhất của trưởng thành là khi ta được lựa chọn, bước đi vững chãi rồi quay đầu nhìn lại để làm cho cuộc sống giá trị hơn. Chúng ta luôn sống trong nỗi sợ phải trở thành “con người lý tưởng”, rồi nhận ra, ta đã đi qua nhiều mùa xuân như vậy nhưng lại khó khăn trong việc gìn giữ “mùa xuân” trong lòng mình. Có thất vọng không, câu trả lời chắc chắn là có. Khi chúng ta già đi, chúng ta cần phải chịu đựng nhiều thứ hơn, chúng ta học cách “hòa giải” với cuộc sống để cân bằng mọi thứ, nhưng có ai ngoài chính ta mới là người có thể khiến bản thân mình tìm thấy an nhiên. Mỗi độ tuổi, ta sẽ dần khác đi. Tùy theo tâm trạng mà mối liên hệ của chúng ta với những người, những sự vật xung quanh có thể là nguồn hạnh phúc lớn lao, song cũng có thể là nguyên nhân gây ra khổ đau. Khi cảm xúc trở nên bấp bênh, tâm ta cũng trở nên mệt mỏi và bất an, từ đó dễ đánh mất định hướng về cuộc sống.

Tuy nhiên, dù những ưu tư, ngưỡng vọng của chúng ta dần biến đổi khi tuổi tác tăng dần theo thời gian, kỳ vọng về một mùa xuân vốn không bao giờ nên biến mất. Tết dù có những lo toan, nhưng mùa xuân lại vốn đẹp đẽ và rực rỡ. Mùa xuân không chỉ đánh thức mọi giấc ngủ đang im lìm để khiến muôn hoa tranh nhau đua nở, mà nó còn đánh thức cảm xúc trong ta và nhắc nhở ta rằng liệu bản thân đã đủ mạnh mẽ để có thể trở thành một trong những bờ vai vững chắc nhất của chính mình.

Chỉ có một điểm cuối trong cuộc đời của mỗi người, nhưng chúng ta sẽ có nhiều điểm khởi đầu. Và một trong những khởi đầu tuyệt vời nhất chính là mùa xuân. Những gì bạn mất đi không phải là tất cả, đơn giản nghĩ là nó vốn không thuộc về bạn. Nhưng những gì bạn nhận được, sẽ luôn là một kết quả tích cực để bắt đầu một khởi điểm cho cuộc sống hạnh phúc. Sẽ luôn có khoảnh khắc khi bạn phải đối mặt với khó khăn, nhưng hãy đối xử với cuộc sống một cách chân thành. Tựa màu xanh nảy sắc khiêm nhường, hay dấu hiệu của sự hoan hỷ thông qua màu đỏ chói rực, mùa xuân đều có thể xuất hiện bền bỉ trong tâm trí của mỗi người và mang đến sự ấm áp khiến bạn thêm yêu đời, yêu người.

Mùa xuân cũng như một chuyến xe, mỗi ngày đến và đi với những hành khách cứ lướt qua mà không kịp nhìn ngắm thật kỹ. Nhiều năm bẵng đi, hành khách sẽ thay đổi, nhưng con đường vẫn không bao giờ đổi thay. Vì vậy, khoảnh khắc bước lên và rời gót tạm biệt, hãy để đó là chuyến xe được đắm chìm trong khung cảnh đẹp đẽ và sở hữu nhiều dư vị nhất. Dĩ nhiên, đó không phải là một hành trình đáng mơ khi bạn sẽ phải “chen lấn”, “xô đẩy” để tiến lên phía trước và gặp gỡ những người mà duyên số định đoạt. Nhưng cảnh vật bạn trải nghiệm trên đường đi sẽ vẫn ở đó, hiện hữu như một phong cảnh dù có khi người trong phong cảnh ấy không phải lúc nào cũng ở đấy.

Người ta thường nói, hãy tha thứ cho nhau thôi, năm mới lại đến rồi, khổ không qua vui không đến. Nhưng sự bao dung này không đơn giản chỉ là tha thứ cho những kẻ đã làm tổn thương ta, mà là “dành” cho những bồng bột của chính ta để gìn giữ trái tim thiện lương không biến mất giữa bao đổi thay. Nếu ai cũng san sẻ cho thế giới này chút yêu thương và sự tử tế, cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp biết bao nhiêu. Bạn thấy đấy, mùa xuân có vĩnh viễn tồn tại hay không là do chính bản thân mỗi người có biết nỗ lực gìn giữ và quý trọng nó. Đó là mùa không còn lắng lo và được quên đi những vỡ vụn để thoải mái sống với chính mình trong một định nghĩa hạnh phúc không kèm theo điều kiện.

Thỉnh thoảng chúng ta vẫn bắt gặp những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi, như cảm giác ngon miệng khi thưởng thức một miếng bánh thơm ngọt thỏa mãn giác quan, như khi hoàn thành dự án hay thành công trong một cuộc đàm phán… Những cảm xúc hạnh phúc ấy có đó rồi cũng qua đó, chỉ mang tính thời điểm và không kéo dài bao lâu. Cuộc sống ấy rồi cũng rơi vào quỹ đạo nhàm chán với những thói quen và công việc thường nhật. Ngày tháng nối nhau khiến chúng ta cuốn theo vô số trách nhiệm, làm sao có thể dành chút thời gian lãng quên nào đó để đi tìm nguồn cảm hứng cho riêng mình?

Chúng ta luôn dành thời gian theo đuổi thật nhiều điều và luôn tìm kiếm hạnh phúc ở đâu đó ngoài kia. Ngược lại, nếu biết tìm hạnh phúc từ bên trong, ta có thể quản lý quỹ thời gian dựa vào những gì thật sự quan trọng, chúng ta sẽ không chạy theo sự phù phiếm mà chỉ tập trung vào những gì mình đang làm, những người mình đang tiếp xúc và sống trọn vẹn với giây phút hiện tại. Sự bình an đến từ bên trong, đừng tìm kiếm ở bên ngoài. Để rồi sau tất cả, sự bình an đó sẽ thể hiện qua những người và những điều đã mang cả một vườn hoa xuân vào lòng mình.

Hằng ngày, chúng ta bận rộn đối mặt với tất cả những căng thẳng từ công việc, gia đình, xã hội…, những gánh nặng trách nhiệm trong cuộc sống khiến lòng ta trĩu xuống nhưng rồi ta cố gắng lướt qua và tiếp tục. Chính vì thế, đến một lúc nào đó ta vô tình làm mất đi niềm tin và sự tri ân cuộc sống vô cùng quý giá này.

Vậy, những gì chúng ta đạt được có phải là điều chúng ta cần, và đã đủ chưa? Sẽ không, không bao giờ đủ nếu chúng ta chưa biết trở về với hiện tại, với nội tâm của chính mình.

Đừng quên rằng, có rất nhiều điều có thể đem lại cho chúng ta niềm an lạc, chỉ cần chúng ta muốn. Sau lớp bề mặt rộn ràng, huyên náo, khi quay về với câu hỏi “có còn Xuân” hay không chỉ chúng ta biết. “Xuân đang tới nghĩa là xuân đang qua”, thêm một khoảnh khắc tươi đẹp mà cuộc đời ban tặng cho chúng ta lại đến. Và nếu chúng ta nhận ra rằng hạnh phúc hoàn toàn bắt nguồn từ bên trong, thì cũng hãy chủ động chăm sóc, vun bồi và nuôi dưỡng hạnh phúc. Hạnh phúc là trạng thái tuyệt vời nhất khi tâm luôn tươi đẹp, rộng mở kết nối và bao dung với mọi người, với cuộc sống này hơn. Sau cùng, chỉ cần thư giãn, lắng nghe và hòa tan tình yêu thương với Xuân mới này…

Bài viết độc quyền của tạp chí Nữ Doanh Nhân.

Text: Kim Vệ | Illustrations by Ryo Takemasa

Độc giả đang đọc bài viết “Tết người lớn: Đón xuân, trong lòng có còn xuân?” tại chuyên mục Thấy & Nghĩ của Tạp chí Nữ Doanh Nhân. Mời độc giả gửi ý kiến phản hồi và bài viết cộng tác cho chuyên mục này về địa chỉ email: bandoc@nudoanhnhan.net. Chân thành cảm ơn quý độc giả!

Có thể bạn quan tâm:

Khi những ngày lễ không còn… cô đơn

Sẻ chia tâm tình, vun bồi hạnh phúc

Comment