Hai tháng sau chuyến sang Mỹ công tác, Xuân Trang đột ngột kết thúc công việc gắn bó chín năm và đang trên đà thăng tiến cao, để mở trường John Robert Powers Việt Nam, khi chưa có sự chuẩn bị cũng như kinh nghiệm.
Đằng sau thành công của mỗi nữ doanh nhân là một câu chuyện riêng đầy cung bậc trải nghiệm nhớ đời với người trong cuộc, rất hữu ích cho những ai đang và sẽ bắt đầu kinh doanh. Cơ hội cho những bước đột phá trong sự nghiệp mỗi người một khác. Với Xuân Trang, điều đó xuất phát từ “tiếng sét ái tình” chị gặp phải trong chuyến công tác tại Mỹ.
“SÉT ĐÁNH GIỮA TRỜI QUANG”
Khoảng giữa năm 2005, Xuân Trang tháp tùng cùng phái đoàn công tác đến Mỹ. Khi ấy, chị đang là giám đốc cao cấp của Fujifilm Việt Nam. Trên chuyến xe đường dài từ Los Angeles đến Las Vegas, một hướng dẫn viên du lịch người Hong Kong đã kể cho chị nghe nhiều điều thú vị về Đại học Harvard, ngôi trường chị đặc biệt yêu thích khi còn trẻ. “Ông nói rằng con mình đang học tại Đại học Harvard. Để vào được trường đó, bạn phải vừa học siêu giỏi vừa đóng phí rất cao nhưng có những đối tượng ưu tiên. Ví dụ như phải chọn một trong hai người cùng đạt điểm mười, giữa người Mỹ và người ở đất nước kém phát triển hơn, trường sẽ ưu tiên cho đối tượng thứ hai. Bởi vì, sinh viên đó sau tốt nghiệp có thể trở về và đem kiến thức đã được đào tạo phục vụ tốt hơn cho quê hương đất nước mình”. Nghe xong, chị ngồi lặng im, hướng mắt ra vùng sa mạc mênh mông khi xe đang lướt qua. Chị đang suy nghĩ về cuộc đời mình, về công việc hiện tại, tất cả có mang đến hạnh phúc và ý nghĩa thật sự ? Bất chợt, chị muốn một công việc mới mẻ.
Hai tháng sau, Xuân Trang có chuyến công tác ở Hà Nội. Khi dùng buffet tại nhà hàng, trong lúc cô bạn đồng nghiệp của chị đi lấy thêm thức ăn, một người khách đã nhanh tay bê chiếc ghế tạm vắng chủ sang bàn khác mà không hề nói lời nào với chị. Cách cư xử thiếu lịch sự ấy đã theo suy nghĩ chị trở lại TP.HCM và bộc phát thành hành động.
Chị Xuân Trang viết thư xin nghỉ việc để mở trường dạy những kỹ năng cần thiết, giúp các bạn trẻ tự tin thanh lịch và chuyên nghiệp trong công việc. Nghe bạn bè nói về ngôi trường rất nổi tiếng ở Mỹ, chị liền lên mạng tìm tên trường. Đọc xong tất cả thông tin về John Robert Powers, chị đã reo lên đầy vui sướng. “Tôi lập tức gửi email ngắn gọn đề cập thẳng vấn đề muốn được nhượng quyền thương hiệu John Robert Powers tại Việt Nam. Nhưng ngày qua ngày, tôi vẫn không nhận được hồi âm. Tới chừng tức quá, tôi liền gửi email nói lên khao khát của mình về ngôi trường John Robert Powers sẽ giúp người trẻ Việt Nam như thế nào. Chỉ khi đó, người ta mới trả lời tôi”.
Một tuần sau khi nhận được hồi âm, Xuân Trang sang Mỹ đàm phán nhượng quyền thương hiệu. Thật ngạc nhiên là các khâu tiếp theo, xin giấy phép, thuê mặt bằng, thiết kế và xây dựng được chị hoàn thành chỉ trong vòng bốn tháng. Đầu năm 2006, John Robert Powers chính thức có mặt tại Việt Nam. Đến nỗi, đại diện bên nhượng quyền thương hiệu cho chị phải thốt lên rằng họ chưa thấy người nào làm nhanh vậy. Trở thành hiệu trưởng Võ Thị Xuân Trang của ngôi trường danh giá, chị xem đấy như thắng lợi đầu tiên, nhưng liền đó là thất bại nặng nề trong suốt một năm.
TỪ KINH HOÀNG ĐẾN HUY HOÀNG
Mở trường John Robert Powers tại Việt Nam, thất bại nặng nề của chị là gì?
Là không có học viên trong năm đầu tiên. Tôi mở trường khi thị trường chưa có nhu cầu và mức học phí lại “trên trời” so với người Việt. Sáu tháng đầu, tôi chi mấy chục ngàn đô cho quảng cáo mà chẳng mang lại kết quả. Người ta xem quảng cáo xong chẳng những không tin mà còn gọi điện… chửi vì học phí quá cao. Lại thêm, một bài báo viết rằng trường này giúp học viên quăng tiền qua cửa sổ, rằng việc học đi đứng, học ăn nói là vô bổ. Ngay cả nhân viên của tôi còn chưa tin sản phẩm “vô hình” mà chúng tôi cung cấp thì ai tin. Xưa giờ làm thuê, để dành được bao nhiêu tiền, tôi đem ra xài hết. Đến nỗi, tôi đành bán miếng đất cha mẹ cho để có tiền cho năm kế tiếp.
Thật ra, trường chúng tôi chỉ cần thiết cho những người có ước mơ mãnh liệt, muốn trang bị đủ kỹ năng để thành công trong công việc và cuộc sống. Lúc trước nói đến kỹ năng, người ta không rành như bây giờ. Chỉ khi đã có những học viên học xong thấy hay truyền miệng cho người khác, mới có người tin và chấp nhận mức học phí như vậy. Trường bắt đầu có học sinh lai rai từ năm thứ hai. Đến năm thứ ba, sự kiện Dương Trương Thiên Lý, học viên của trường, đạt Á hậu Hoàn Vũ Việt Nam khiến tôi cảm thấy chắc chắn và tự tin hơn.
Quyết định nghỉ việc dứt khoát của chị phải chăng là do công việc trước đây không khơi cho chị niềm đam mê và ý nghĩa đích thực?
Người hướng nội suy nghĩ cặn kẽ trước sau rồi mới hành động. Tôi lại là người hướng ngoại. Thường quyết định làm gì, tôi ít khi tính toán hơn thua, chỉ chắc chắn điều mình muốn làm là theo lẽ phải. Quan trọng hơn cả là cảm xúc trái tim thúc giục mình làm điều đó.
Tôi luôn tâm đắc câu nói của Steve Jobs, nhà sáng lập Apple, ông cho rằng mình rất may mắn là biết bản thân muốn gì khi còn rất trẻ. Trong khi tới hơn 35 tuổi, tôi mới biết mình muốn gì. Tốt nghiệp đại học, việc làm ra tiền là hạnh phúc, vấn đề thu nhập càng thiết yếu hơn khi lập gia đình. Vì lẽ đó, chúng ta hiếm nghe được tiếng gọi từ trái tim mình: Hãy làm công việc mà sứ mạng của bạn được giao phó khi có mặt trên đời này. Tôi nghỉ việc do tôi biết bản thân thật sự muốn gì, làm gì cho cuộc đời còn lại của mình.
“Dù cho không ai tin bạn nhưng trước tiên bạn phải tin chính bản thân mình.”
Những giọt nước mắt chia tay ngày ấy của chị thật sự có đọng chút nào tiếc nuối?
Tôi là người thích chinh phục khó khăn và đam mê với tất cả công việc mình làm. Tuy học đại học sư phạm nhưng công việc đầu tiên của tôi là bốn năm tại Vietcombank, vô cùng thú vị. Vì gia đình chuyển về TP.HCM nên tôi chuyển sang làm cho công ty nước ngoài để mong học hỏi môi trường quốc tế. Chín năm ở đấy đã cho tôi những kinh nghiệm quý báu về kinh doanh, làm việc nhóm, văn hóa ứng xử trong và ngoài nước, cơ hội đi khắp nơi trên thế giới, học Đại học Quốc gia Singapore với những nhà quản lý chuyên nghiệp nhất châu Á… Tôi rất hạnh phúc với công việc cho đến khi không còn gì chinh phục và cảm thấy “mất lửa” dù kiếm được nhiều tiền. Khi đã đạt được nhu cầu mức 1, 2, 3 trên Tháp nhu cầu của Maslow, nhu cầu mức 4, 5 tự nhiên nổi lên và thôi thúc tôi đi tìm điều mình thật sự yêu thích. Tôi không tiếc nuối. Bởi khi tôi gặp John Robert Powers, không có gì tuyệt vời bằng, giống như tiếng sét ái tình vậy.
Một năm đầu gặp thất bại nặng nề, điều gì khiến chị kiên định với con đường mình theo đuổi?
Khi mở trường, tôi đặt chi nhánh đầu tiên ở Phú Mỹ Hưng là vô cùng sai, quá xa cho học viên. Tính ra, tôi cũng có tầm nhìn xa đấy chứ, nhận thấy Phú Mỹ Hưng là nơi tuyệt vời (Cười). Nhưng tiếc rằng tôi đã chọn không đúng thời điểm.
Dựa vào kinh nghiệm thực tiễn của mình, tôi không bao giờ chịu thất bại một khi đã quyết định làm chuyện gì. Ban đầu, nhiều người bảo tôi không đủ điều kiện trở thành hiệu trưởng trường này. Bỏ ngoài tai tất cả, tôi chỉ nói tôi có đủ thời gian chứng minh cho mọi người biết tôi là ai. Ngay cả nhân viên của tôi, họ cũng lần lượt nghỉ khi thấy không có học viên. Tôi năn nỉ từng người ở lại vì tôi nhất định sẽ thành công. Nhưng họ vẫn đi, tôi chẳng trách ai vì dẫu sao người ta cũng cần thu nhập ổn định để nuôi sống chính mình và gia đình. Thương nhất là giáo viên, toàn những người uy tín tôi mời giảng dạy cho trường, đã không bỏ tôi. Lúc đó, tôi chỉ nhờ có ý chí mạnh mẽ: Tôi phải thành công. Dù cho không ai tin bạn nhưng trước tiên bạn phải tin chính bản thân mình.
Từ giai đoạn kinh hoàng đến lúc huy hoàng, chị rút ra được cho mình bài học cốt lõi gì?
Khó khăn rồi hạnh phúc, hạnh phúc rồi lại khó khăn. Khi trường ngày càng uy tín và thu hút đông đảo học viên, nền kinh tế lại đi xuống. Nhưng đến giờ phút này, tôi vẫn trụ được và có lượng học viên ổn định. Dù kinh tế thế nào thì vẫn có các ngành nghề ăn nên làm ra, luôn có những người với ước mơ cháy bỏng đang khao khát thành công và đó là những khách hàng của tôi.
Cảm ơn chị rất nhiều!
NỖI LÒNG CHÔN GIẤU MỘT THỜI
Trước đây, tôi hay về nhà thăm cha mẹ và thói quen này ít hẳn kể từ khi mở trường. Có dạo, tôi bị trầm cảm đến nỗi méo một bên miệng lúc nào không hay. Tôi không dám nói với ai, không thể thổ lộ cùng cha hay mẹ một lời rằng: Con đang thất bại. Chỉ có nỗi sợ khủng khiếp hiện diện trong tôi.
Tôi đã tự nhủ với bản thân rằng, nếu John Robert Powers thất bại thì hệ thống trường này đã đóng cửa hết trên thế giới. Nhưng thực tế, tất cả đều rất thành công. Tôi không thành công, vậy phải xem lại lý do mình thất bại. Nhờ đó, tôi bình tĩnh trở lại và tập trung vào công việc.
Text: ĐƯỜNG LAM – Photography: VINH VLK – Concept & Stylish: MOON TRẦN
Bài viết và hình ảnh độc quyền của Tạp chí NỮ DOANH NHÂN.