Nếu một ngày đứng trên đỉnh cao, đừng quên phải nhìn xuống trong tĩnh lặng - NỮ DOANH NHÂN - BusinessWoman Magazine

Nếu một ngày đứng trên đỉnh cao, đừng quên phải nhìn xuống trong tĩnh lặng

Ngạo mạn một chút là bạn đã có thể nhạt nhòa giữa một rừng muôn hoa khoe sắc của những tài năng. Lúc đó bạn sẽ nhận ra, đi được bao xa trong cuộc sống không quan trọng bằng sự tồn tại bạn có được trong lòng người khác.

Nhìn vào vòng tròn mối quan hệ của con người chúng ta, có một số đã lập gia đình, một số khác đang vùi đầu làm cha làm mẹ. Cũng có một số khác đang đầy tham vọng với công việc kinh doanh riêng và đạt được những bùng nổ nhất định. Có một số khác thì tự do tự tại trong những lựa chọn miễn là có thể nuôi sống chính mình. Cũng có người ưa trải nghiệm, chọn những chuyến đi vòng quanh thế giới như mục tiêu lớn của cuộc đời. Thỉnh thoảng, họ chia sẻ những giây phút nổi bật trên trang cá nhân rồi nhận được nhiều sự quan tâm từ xung quanh, chúng ta sẽ tạm gọi đó là khoảnh khắc bùng nổ của họ. Nhìn chung, cuộc đời mỗi người đều có những khoảnh khắc “phi thường” gây nhiều sự chú ý và đó chính là điều tuyệt vời của riêng mà họ đã phấn đấu có được. Bạn cũng thế. Ắt hẳn đọc đến đây, bạn cũng đang nhớ lại đâu là những khoảnh khắc khiến bản thân tự hào khôn cùng. Bạn luôn muốn cuộc sống của mình sẽ có nhiều thú vị hơn, bạn sợ lãng phí tuổi trẻ, bạn tranh đấu cho từng cơ hội. Và bạn có nhận ra, tất cả chúng ta vô cùng khác nhau, nhưng chung quy đều giống nhau ở chỗ: sợ tụt lại phía sau.

Có thể nói, trong thời đại khi mọi người đều có tốc độ tiến về phía trước theo cấp số nhân, mỗi người trong chúng ta đều phải phấn đấu để chứng minh bản thân không bị tụt hậu. Tâm lý đón nhận áp lực không còn là việc bạn bị chê trách khi công việc hoàn thành chưa đủ tốt hay trắng tay trong một dự án đã dành trọn tâm huyết, mà còn là thỉnh thoảng nhìn người bạn đồng trang lứa, người đồng nghiệp hay cấp dưới đang có những bước tiến nhanh hơn trong khi chính mình cũng đang nỗ lực không kém. Nhưng, không một điều gì chỉ có 3 phần nổi của tảng băng, 7 phần chìm bên dưới luôn tồn tại như một cách thách thức cuộc sống khiến bạn phải học cách lặn ngụp rồi phóng lên khỏi mặt nước một cách huy hoàng.

Cuộc sống là thăng trầm, là những đỉnh cao nhưng cũng không thiếu những hố sâu, người hôm nay đứng trên vạn người cũng có thể vì chuyện ngoài ý muốn mà ngã sóng soài dưới chân họ. Có được phải có mất, chúng ta chỉ cần ghi nhớ phải luôn rèn giũa bản thân không ngừng, đừng vì một lần nở hoa mà cho rằng đóa hoa ấy mãi mãi không lụi tàn. Ngạo mạn một chút, không kịp chăm bón đóa hoa nở rộ khác, là bạn đã có thể nhạt nhòa giữa một rừng muôn hoa khoe sắc của những tài năng. Và đó là lúc, bạn phải thận trọng nhìn lại để nhận ra, đi được bao xa trong cuộc sống không quan trọng bằng quãng thời gian bạn hiện diện đã chiếm được vị trí như thế nào trong lòng người khác.

Mọi thứ không thường diễn ra hoàn toàn đúng theo cách chúng ta hy vọng, nhưng khi nỗ lực bền bỉ, bạn cũng sẽ có thể mỉm cười đón nhận dù kết quả không hoàn hảo. Không cần cưới được chồng giàu có, không cần những đứa trẻ của bạn phải hoàn hảo, không cần một diện mạo hoàn mỹ hay một chiếc tủ đầy ắp những món đồ sang trọng, bạn vẫn có thể có được những điều bạn mong đợi. Có người từng nói rằng, vấn nạn lớn nhất của con người là khoảng cách quá lớn của cái tôi lý tưởng và cái tôi thực tế. Khi hâm mộ hay lý tưởng hóa một hình mẫu nào đó trong cuộc sống, bạn thường có khuynh hướng ứng dụng những quy chuẩn tự đặt ra đó vào chính đời thực của mình. Nhìn vào những người thành công, những gì bạn thấy hào nhoáng trong cuộc sống của họ, có những thứ là thật, nhưng có những thứ chỉ là tô vẽ. Bạn cố gắng phấn đấu theo hình mẫu đó nhưng nào biết bản chất thật của mọi hình tượng, đến khi không may có những đổ vỡ, những điều trần trụi nhất phô bày sẽ khiến bạn thất vọng và lệch lạc định hướng phát triển.

Ai cũng nên có lý tưởng cho riêng mình, nhưng phải tỉnh táo và sáng suốt để xác định lý tưởng đó đang có hình dung như thế nào, có thực tế và đáng được ngưỡng mộ hay không. Chỉ có dám nhìn sâu vào nội tâm, thừa nhận chính mình thay vì chiều lòng suy nghĩ của số đông, bạn mới có thể kéo cái lý tưởng đến gần hơn cái thực tế, được sống rực rỡ theo đúng bản chất thật mà không cần phải ảo tưởng để được giống hình mẫu một ai khác. Lừa người thì luôn dễ hơn lừa dối chính lòng mình. Một mai khi bạn được đứng trên đỉnh cao, hãy để điều đó thật sự khiến bạn hạnh phúc, chứ không phải khiến bạn thở phào vì đang ra sức đạt được thành tựu chỉ để xưng tụng cùng thế giới chưa chắc đã ca ngợi bạn ngoài kia.

Biết rằng bạn rất áp lực trong cuộc sống đấy, bạn lướt Linkedin, nhìn hàng tá profile nổi bật, bạn mở Facebook, mọi bài đăng đều lung linh không kém, điều đó khiến bạn cảm thấy ngày nào cũng phải nỗ lực nhưng mãi vẫn chưa bằng ai cả. Trong thời đại chỉ cần lướt qua hàng loạt chân dung trên mạng xã hội đã có thể thấy bao nhiêu người thành công cho dù họ ở xa xôi vạn dặm, bạn cần hiểu những gì bạn thấy là để tham khảo, chứ không phải để thực thi. Người càng có cuộc sống thịnh vượng, thì càng dễ dàng được cộng đồng biết đến qua nhiều kênh khác nhau, thành tích của họ là phi thường, bách chiến bách thắng và cuộc sống của họ thường phong phú, nhiều màu sắc. Nhưng ngay cả khi cuộc sống của họ đang bình yên, sự lo lắng vẫn rình rập không ngừng, và dù họ tốt đến đâu, giỏi đến nhường nào, vẫn có những điều họ đang dần cải thiện. Bạn có thể ngưỡng mộ, có thể học hỏi, có thể vui mừng cho họ, nhưng đừng lấy thành công của người khác áp lực lên cuộc sống của chính mình, đó là sự phủ nhận vô tình lên những nỗ lực mà bạn đang cố gắng từng ngày. Việc tự ra lệnh cho bản thân đạt được quá nhiều thứ trong guồng quay dễ khiến bạn mệt mỏi, kiệt sức, và cuối cùng nếu không kịp nhìn nhận kỹ, bạn sẽ không thể xác định được trọng tâm và hướng đi. Trái tim thì vẫn ở nguyên vị trí, nhưng tâm trí và thể xác dường như đã suy sụp thật nhiều. Trong cuốn sách “Những người nở muộn: Sức mạnh của sự kiên nhẫn trong một thế giới bị ám ảnh bởi thành tựu đến sớm” (tên gốc: Late Bloomers: The Power of Patience in a World Obssed with Early Achievement) của Rich Karlgaard, ông lập luận rằng, bạn có thể tìm thấy đường đi ở tuổi tứ tuần và thậm chí sau này trong cuộc đời, dù bạn là đóa hoa nở muộn hay bị xã hội đánh giá thấp, bạn vẫn có thể được trang bị tốt hơn về mặt trí tuệ, lòng trắc ẩn, khả năng phục hồi và sự sáng suốt.

Người thầy tốt nhất của chúng ta, là chính chúng ta ngày hôm qua. Ngày qua ngày, bạn cho phép bản thân tiếp thu kiến thức, mở rộng tầm nhìn và kinh nghiệm sống, nhưng hãy biến nó thành kinh nghiệm của chính mình, thay vì cũng chỉ là kinh nghiệm của người khác và không giúp ích được gì cho bạn trong cuộc sống. Mỗi người đều là duy nhất, kinh nghiệm của người này có thể trở thành kinh nghiệm của người kia, nhưng sự khác biệt và độc đáo của mỗi cá thể phải luôn tồn tại. Dù bạn đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp, đang trên đường đến đó, hay đã đến nhưng không giữ được, hãy luôn nhớ rằng, bạn có tài năng, thế mạnh và sứ mệnh của riêng mình. Bạn có để ý rằng, những loài hoa nhỏ bé vẫn có thể vươn mình giữa những mảng đất khô cằn nứt nẻ, và chúng được nuôi dưỡng bởi chính những mảng bê tông đó, nơi chúng thuộc về, chúng sẽ vươn lên, dù sớm hay muộn. Không phải lúc nào chúng ta cũng được chọn những gì chúng ta muốn, nhưng chúng ta có nơi dành cho chúng ta, nơi chúng ta có thể thực hiện giấc mơ của mình suốt đêm, dù mệt mỏi đấy, nhưng khiến chúng ta thanh thản với niềm vui thay vì nỗi sợ hãi và lo được lo mất của những tiện nghi đắt đỏ.

Mục tiêu của nhiều người trong cuộc sống không phải là sợ thất bại, mà là sợ không ai nhớ đến mình sau những thất bại ấy. Bản thân con người thật ra cần rất nhiều tình yêu thương, cao hơn là sự tôn trọng và cả sự quan tâm thông thường nữa. Chúng ta sợ cảm giác bị bỏ mặc, trong khi mọi thứ chúng ta đang cố gắng phần lớn là để người khác ghi nhận. Nhưng cuộc sống là một tiến trình, đôi khi bạn không nên quá tập trung vào việc tạo ra những khoảnh khắc bùng nổ, sẽ thế nào khi mọi người chỉ nhớ đến bạn trong những khoảnh khắc ấy và bạn phải luôn trong trạng thái gồng mình để tỏa sáng trong mọi hoàn cảnh.

Nỗi lo bị vượt qua vừa là kẹo ngọt, vừa là thuốc độc. Nó thôi thúc bạn tiến bộ không ngừng, nhưng cũng khiến bạn áp lực khôn nguôi. Bài viết này cũng muốn nhắn nhủ rằng, đôi khi tụt lại một chút cũng chẳng sao, không có gì ghê gớm khi thỉnh thoảng ở phía sau người khác. Ở phía sau, bạn còn đang được nhìn ngắm mọi thứ kỹ càng để đưa ra những quyết định thấu đáo hơn. Hãy tập trung nhiều sức lực cùng thời gian quý báu để những giá trị tạo ra nổi bật theo của cách của riêng chúng ta. Có loài hoa bung nở mới đẹp, nhưng có loài chỉ cần e ấp là khiến lòng người rung động rồi.

Chúng ta thường nghĩ chỉ ở khi trên đỉnh cao thành công mới hạnh phúc, nhưng hạnh phúc là khi dù đứng ở bất cứ đâu, bạn cũng cảm thấy hài lòng.

Quá trình của cuộc sống không chỉ nằm ở những khoảnh khắc bùng nổ tức thời, mà ở giai đoạn tạo chất xúc tác cho sự bùng nổ đó, là sự nhẫn nại trên con đường bạn đi. Ngay cả khi bạn có hàng vạn lý do tin rằng bản thân không thể, bạn vẫn có lý do cho sự kiên trì, đúng không? Chúng ta thường nghĩ rằng chỉ ở khi trên đỉnh cao thành công chúng ta mới hạnh phúc, nhưng hạnh phúc là khi dù đứng ở bất cứ đâu, bạn cũng cảm thấy hài lòng. Những người thành công thường nói họ áp lực hơn bất cứ ai, người có công việc nhàn hạ lại luôn nghĩ mình không có tương lai, rắc rối trong cuộc sống – cứ như quả bóng bị chính chúng ta đá lung tung mà không ai chịu buông ra. Nhưng không bao giờ là quá muộn, để tỏa sáng và dũng cảm là chính mình. Con đường bạn chọn, dù bạn đi thế nào, lựa chọn cách thức ra sao, hãy hoàn thành nó.

Mọi thứ, từ một bông hoa, một người, một doanh nghiệp, cũng sẽ nở rộ vào thời điểm hoàn hảo của riêng nó. Để đến được thời khắc đó, bạn phải cố gắng trở nên tốt hơn mỗi ngày. Người làm vườn không bao giờ chỉ có nhiệm vụ gieo hạt trồng cây là xong, họ luôn có nhiều việc phải làm để khiến cho nó đẹp hơn ngày qua ngày. Một người làm chủ, không bao giờ chỉ có nhiệm vụ hoàn thành dự án, họ luôn có nhiều việc phải làm để trở thành một doanh nhân tạo ra giá trị cho nhiều người.

Một người thật sự xuất chúng, họ không phô trương bản thân chỉ để đơn thuần giành giật sự chú ý, họ không che giấu sự phê bình hay ngoảnh mặt với thất bại vì thiếu tự tin. Họ sẽ yêu cuộc sống của mình, dù họ đang “đứng” ở bất cứ đâu. Suy cho cùng, cảm giác thành tựu khi trên đỉnh vinh quang cũng không thể làm thay đổi trọng tâm của cuộc đời bạn. Nhưng nếu đứng trên đó, mong bạn có thể nhớ, đừng quên phải cúi đầu nhìn xuống nhé!

Có thể bạn quan tâm:

Comment