Một câu chuyện thật, một tâm sự chân thành của một phụ nữ vừa ở độ chín tư duy và sự nghiệp về một vấn đề đang gây nhiều tranh cãi: yêu và cưới.
TÔI TỪNG MUỐN: HÃY CỨ LÀ TÌNH NHÂN!
Khi viết nên những dòng tâm sự này, tôi chắc chắn rằng, con đường mà mình mong muốn bước đi đã không trải thảm và hoa hồng, ngược lại đầy sỏi đá và gai nhọn. Niềm vui nhỏ nhoi từ mong muốn đó đã chẳng tiếp đủ cho tôi niềm tin và nghị lực để đương đầu với những gì diễn ra xung quanh quyết định của mình. Giữa biển người mênh mông, giữa nắng mưa cuộc đời, tôi và chỉ một mình tôi chống chọi… trong đơn độc.Tôi sẽ bắt đầu từ cột mốc số phận của mình, năm ba mươi tuổi. Trong khi bạn bè đồng lứa đã lấy chồng sinh con, tôi vẫn vui thú theo đuổi sự nghiệp, hứng khởi với những buổi hẹn hò cuối tuần cùng người yêu. Mặc cho gia đình hối thúc chuyện cưới xin của tôi và anh, thậm chí đôi lúc kèm tiếng bấc tiếng chì, tôi đều ương bướng gạt ra ngoài tai. Lúc đó, tôi đã nghĩ rằng, đèn nhà ai nấy sáng, tôi và anh đều biết cả hai đang muốn gì và hiểu cần phải làm thế nào, như một thỏa thuận ngầm.
Mối tình năm năm của chúng tôi vẫn nồng đượm, khiến nhiều người thầm ghen tỵ. Trong khi đó, bạn bè tôi bận bịu con bế con bồng, cuộc gặp gỡ lần nào cũng vội vã, chỉ hỏi thăm nhau được đôi ba câu rồi chia tay. Đã thế, tôi luôn phải nghe bạn ca mãi điệp khúc mang âm điệu tỉ tê, than vãn, lo âu về mẹ chồng – nàng dâu, đức lang quân, con, tã, tiền nong… với tâm trạng ngán ngẩm. Và câu kết thúc của bạn bao giờ cũng là “Cậu sướng thật đấy, tớ ước gì được một phần như cậu thôi cũng thỏa lắm rồi!”, càng làm cho tôi thêm tự hào về cuộc sống tự do tự tại của chính mình. Một phụ nữ đơn thân với sự nghiệp ổn định, độc lập tài chính và mối tình tươi đẹp, tại sao không thể mãi được chứ?!
Năm năm sau, hoạt động kinh doanh của tôi và anh đều đã đi vào guồng, ăn nên làm ra. Sự nghiệp tôi ổn định, địa vị anh vững chắc, mối quan hệ cả hai tinh tươi. Đây là lúc tôi mong mỏi thực hiện thiên chức làm mẹ. Một năm nữa lại trôi, tôi đã toại ý, một bé gái xinh xắn cất tiếng khóc chào đời mà cha mẹ không nhất thiết phải cưới xin hay hôn thú.
Từ ngày có con, anh vẫn tranh thủ thời gian đến căn hộ của tôi, mỗi lần như thế đều có hoa, quà và nụ hôn nồng ấm. Khi đã nựng nịu con chán chê, anh lại ra đi. Nếu trước đây, tôi thản nhiên với sự đến – đi của anh bao nhiêu, thì giờ tôi bỗng dưng đâm ra buồn và hụt hẫng…
Có con nhỏ, dù bỏ tiền thuê cùng lúc ba người làm, nhưng tôi vẫn cảm thấy người như đeo đá, quắt queo, không còn sự nhạy bén, sáng suốt như xưa để một mình giải quyết đôi việc công và tư. Đã thế, tôi lại còn… sinh tật nghĩ ngợi lung tung, khi thấy anh vẫn luôn giữ được phong độ lịch lãm. Một ngày kia, tôi đâm ra tò mò trước chiếc điện thoại di động của anh đang nằm chỏng chơ trong phòng con (Có lẽ, anh đã bỏ quên vì vô tình đánh rơi khi chơi đùa cùng con). Định chạy theo đưa lại cho anh, nhưng đầu nghĩ một đằng hành động một nẻo, tôi lần giở hộp thư tin nhắn… Chưa kịp đọc, anh đã xuất hiện ở cửa phòng, sững sờ nhìn tôi với “tang vật” đang cầm trên tay. Một cuộc khẩu chiến kịch liệt chưa từng có đã diễn ra, bởi trước giờ, chúng tôi chưa từng xâm phạm đến những gì mang tính cá nhân của nhau. Để rồi không kiềm chế được, anh đột nhiên bảo: “Cô là gì của tôi mà dám cư xử như thế?”. Tôi nín bặt, bởi biết trả lời thế nào đây? Tim tôi uất nghẹn, cảm thấy bị tổn thương ghê gớm!
…
Chúng tôi đã bẻ gãy một trật tự đã được mặc định từ bao đời nay: dựng vợ, gả chồng và sinh con. Quyết định của tôi làm phật ý hai đấng sinh thành vốn tôn trọng lễ nghi, phép tắc. Nhưng khi gặp chuyện, mẹ nào nỡ bỏ khúc ruột mà mình mang nặng đẻ đau, xót con mà không kịp thời đến bên con cơ chứ? Còn anh, một con ngựa bất kham, đã quen không dây cương, không đóng móng và không muốn ai ngồi trên yên… Đàn ông hư là lỗi của đàn bà, trong chuyện này, tôi không thể không khiển trách chính mình.
_________
Hôn nhân chắc chắn rằng, trong buồn có vui, trong ích kỷ có sẻ chia, trong đau đớn có hạnh phúc và trong cay đắng có ngọt bùi… Hơn hết, những ai đang và đã trải qua miền yêu và cưới sẽ có cảm nhận sâu sắc về những xúc cảm ấy.
_________
MẬT NGỌT, MẬT ĐẮNG
Tình yêu tinh tươi như mật trên cây. Nếu hái xuống để chế biến ra một món mới, thì vị thú còn hay không còn như trước nữa, ngọt hay đắng sẽ tùy thuộc vào cảm nhận của mỗi cá nhân. Nhưng thực tế, nhiều người than thở rằng: Khi yêu, anh ấy chiều chuộng, chăm sóc và lãng mạn với mình. Nhưng khi cưới, anh ấy dường như trở nên đổi tính thành một người hoàn toàn khác trước đây, những sự thể hiện ấy dần biến mất. Vì thế, một số người đã chọn con đường yêu mà không cưới để giữ cho mối tình ấy được vẹn nguyên như thuở ban đầu.
Yêu là sự thăng hoa cảm xúc lứa đôi. Trong khi đó, cưới đồng nghĩa với trách nhiệm và những ràng buộc giữa hai thực thể người. Dĩ nhiên, chẳng có trách nhiệm hay ràng buộc nào khiến con người ta luôn cảm thấy thoải mái và dễ chịu. Nhưng hôn nhân chắc chắn rằng, trong buồn có vui, trong ích kỷ có sẻ chia, trong đau đớn có hạnh phúc và trong cay đắng có ngọt bùi… Hơn hết, những ai đang và đã trải qua miền yêu và cưới sẽ có cảm nhận sâu sắc về những xúc cảm khác biệt ấy.
Yêu là cưới, nếu nghĩ hôn nhân là sự khởi đầu cho một mối quan hệ bền chặt, gắn kết giữa hai thực thể xa lạ. Yêu là không bao giờ cưới, nếu nghĩ hôn nhân là sự kết thúc và là ngục tù của tình yêu, đồng nghĩa với việc người trong cuộc chấp nhận một cuộc sống không hôn thú, trở thành một bà mẹ đơn thân… Sự đời không hẳn chỉ dừng lại ở bấy nhiêu đó và bạn có chắc đủ tầm rộng để nhìn thấu và nắm trọn mọi thứ trong lòng bàn tay bé nhỏ của mình?
Bài viết độc quyền của Tạp chí NỮ DOANH NHÂN
Có thể bạn quan tâm: