Bạn bè thân quen thường hỏi liệu Trung có thật sự yêu tôi? Những lúc ấy tôi thường cười vẩn vơ mà chẳng có một câu trả lời nào. Tôi mặc nhiên thừa nhận mình đang hẹn hò với một người đàn ông thú vị và bí ẩn…
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là cách đây ba năm. Đó là một đêm mát mẻ khi tôi lang thang ở Vũng Tàu, không phải trên bờ cát vắng lặng hay sóng vỗ ì oạp mà dọc theo lan can nhốn nháo người ngăn cách bờ biển và con đường trải nhựa tuyệt đẹp. Vừa đàm phán xong một hợp đồng lớn, sự thành công ngoài mong đợi này khiến tâm trạng tôi thoải mái và vô cùng phấn khích. Tôi đi dạo một mình sau khi ăn tối cùng đối tác. Tìm cho mình một chỗ ngồi lý tưởng bên lan can đông đúc quả không dễ dàng. Tôi cứ rảo bước cho đến khi rời xa đám đông và thư thái đứng hít đầy lồng ngực không khí nồng nàn của biển cả. Một lúc sau đó tôi mới nhận ra cách chỗ tôi ngồi không xa có một chàng trai đang lặng lẽ ngồi uống bia. Dĩ nhiên một cô gái 26 tuổi không thể bị thu hút bởi một người uống bia như một kẻ nghiện ngập. Cô ấy chỉ có thể bị thu hút bởi một người có vẻ ngoài quá quyến rũ và uống bia mà như nuốt từng nỗi đau. Tôi đoán anh chừng 30 tuổi, quá lớn để có thể làm những chuyện nông nổi kiểu như uống say và gây sự chú ý nơi đông người. Nhưng quả thật, anh không có vẻ gì muốn gây sự chú ý. Có chăng, chỉ là sự lặng lẽ của anh gây cho người khác cảm giác tò mò.
Anh gợi cho tôi nhớ đến người bạn trai đầu tiên cách đây bảy năm, thế nên tôi vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn ra biển và miên man suy tư. Cho đến khi tâm tư đã lắng xuống, tôi định quay bước đi bỗng giật mình tiếng nói nhẹ nhàng phía sau:
Biển đẹp quá, phải không?
Tôi ngoái lại nhìn “người đàn ông uống bia” để xem anh đang nói với tôi hay với một người nào đó. Và rồi, tôi mỉm cười hài lòng khi bắt gặp ánh mắt anh nhìn tôi thân thiện nhưng miên man một nỗi buồn.
Trở về thành phố, tôi và Trung vẫn online nói chuyện với nhau mỗi đêm. Những lúc ấy, tôi say mê kể cho anh nghe về những dự án ngốn trọn thời gian và tâm huyết của mình. Trung thỉnh thoảng mới viết vài dòng về công việc trong bệnh viện, anh thật sự là một bác sỹ tài năng, tận tụy và quá đa cảm. Anh thường bị ám ảnh rất lâu khi không thể cứu giúp bệnh nhân của mình trong những tình huống nguy kịch. Những lần như thế, Trung chỉ im lặng nghe tôi kể chuyện. Anh bảo rằng những câu chuyện đầy hào hứng của tôi khiến anh cảm thấy đỡ ngột ngạt, đỡ mệt mỏi.
Chúng tôi không một lời hẹn hò yêu đương, chỉ lặng yên lắng nghe nhau khi cần thiết. Thỉnh thoảng biết tôi đi công tác Hà Nội, Trung nhiệt tình mời tôi ghé nhà ăn tối, uống ly cà phê và nói dăm ba câu chuyện đời. Chỉ vậy thôi cũng đủ cho tôi thường xuyên tìm cớ rời những bữa tiệc với bạn bè, đối tác hàng đêm để ngoan ngoãn trở về nhà, online trò chuyện cùng anh. Cho đến một ngày, Trung đột nhiên ngừng liên lạc với tôi hơn tuần trời. Điều đó gây cho tôi hoang mang tột độ. Đến ngày thứ tám, Trung nhắn offline cho tôi rằng anh không được khỏe và đã xin nghỉ phép một tháng. Sốt ruột và bất an, tôi liền lẳng lặng đặt vé ra Hà Nội.
Tôi đến thẳng căn hộ của Trung và thật sự hoảng sợ khi nhìn thấy anh đang sốt li bì, quầng mắt sâu hoắm và mệt mỏi đủ để tố cáo chủ nhân đã mất ngủ nhiều đêm liền. Tôi nằng nặc đòi đưa Trung đi bệnh viện nhưng anh kiên quyết từ chối và bảo rằng mình mất ngủ nên sức khỏe giảm sút, chỉ cần yên giấc vài đêm là có thể bình phục. Trung lặng lẽ nắm lấy bàn tay tôi, chỉ thế thôi cũng đủ để tôi không thể bỏ rơi anh vào lúc này.
***
“Dĩ nhiên một cô gái 26 tuổi không thể bị thu hút bởi một người uống bia như một kẻ nghiện ngập. Cô ấy chỉ có thể bị thu hút bởi một người có vẻ ngoài quá quyến rũ và uống bia mà như nuốt từng nỗi đau”
***
Vài ngày ngắn ngủi ở Hà Nội, lần đầu tiên tôi nhận lấy sự chăm sóc Trung một cách chu đáo. Tôi chọn một khách sạn gần nhà Trung để tiện thăm nom anh. Buổi chiều, Trung trở sốt mê man, tôi hoảng hốt cho anh uống thuốc rồi nhìn anh chìm vào giấc ngủ mệt mỏi. Và sau đó, tôi cũng thiếp đi lúc nào không hay. Tỉnh dậy, tôi giật mình khi thấy Trung đang nằm nhìn mình, khóe mắt hoe đỏ. Anh ôm lấy tôi thật chặt, khoảnh khắc ít ỏi đủ để tôi cảm nhận tình yêu mình dành cho người đàn ông này mạnh mẽ đến nhường nào. Nó vượt xa những gì tôi có thể tưởng tượng. Lúc ấy tôi mới nhận ra tôi yêu Trung đến mềm nhũn, đến khắc khoải.
Khi những cơn sốt tạm thời ngủ yên và Trung dần khỏe hẳn, tôi đành sắp xếp quay về với công việc. Khi tôi nói đã đặt vé, Trung vội vàng nắm lấy bàn tay tôi bảo rằng:
Anh vào Sài Gòn cùng em được không?
Tôi nhíu mày nhìn Trung khó hiểu.
Anh muốn vậy thật sao?
Trung gật đầu, nhìn vào mắt tôi, thật sâu đến mức tôi thấy mình như đang chết chìm trong đó:
Phải! Anh muốn bắt đầu lại mọi thứ, bên cạnh em…
Tôi lùng bùng đầu óc nhớ lại hình ảnh những lần bắt gặp Trung lặng lẽ ngồi trong gian phòng thờ trên lầu. Bàn thờ ấy ngoài cha mẹ anh ra còn có một cô gái xinh đẹp. Những lúc ấy, gương mặt Trung u uất nỗi đau đớn tưởng chừng không thể chịu nổi. Tôi không hỏi nhưng tôi hiểu Trung vô cùng dằn vặt vì cái chết của cô gái ấy. Lần đầu tiên Trung giải thích:
Cô ấy rời xa anh vì căn bệnh ung thư máu. Anh đã luôn đau khổ và không thể yêu ai, cho đến hôm nay.
Trung ôm lấy tôi thật chặt, một cảm giác ấm áp quen thuộc quá đỗi.
Em không muốn trở thành cái bóng của người khác.
Trung lắc đầu, nhìn tôi da diết.
Ngay từ khi gặp em, anh đã biết mình thuộc về em. Anh đã cố chạy trốn, vì anh lo sợ… Nhưng những ngày vừa qua đủ để anh hiểu rằng anh không thể sống thiếu em.
Giọng Trung vẫn còn chút mỏi mệt vì bệnh, tôi cũng không muốn đòi hỏi anh ấy một sự giải thích nào thêm nữa. Từng ấy là quá đủ để tôi hiểu rằng mình không bao giờ rời xa Trung. Một ngày nào đó, tôi và anh có thể từ bỏ nhau theo kiểu những người yêu đương luôn phải bước qua đời nhau vì một lý do. Hoặc có thể ngày hôm nay sẽ trở thành một vết thương lòng cho ngày sau. Tôi không quan tâm đến kết cục ra sao, chỉ cần biết tôi yêu Trung thật lòng và muốn ở bên anh vào lúc này. Khi yêu, người ta có thể chấp nhận để trái tim mình bị đau…
Bài viết và hình ảnh độc quyền từ Tạp chí Nữ Doanh Nhân
Có thể bạn quan tâm: