Chẳng biết từ khi nào, tôi không còn tin vào tình yêu và những người đàn ông giỏi thề hẹn. Giá niềm tin của tôi vẫn vẹn nguyên như hồi đôi mươi thì có lẽ giờ đây tôi đang háo hức với kế hoạch lấy chồng và trân trọng tình cảm mình có một cách thật lòng.
Nhưng cuộc sống không chỉ có màu hồng. Chia tay mối tình đầu trong nước mắt, rời xa mối tình thứ hai trong tủi nhục, trái tim tôi chỉ còn mẫn cảm với những hợp đồng làm ăn. Từ lúc nào, tôi đã trở thành cô gái của công việc dù bên cạnh vẫn không thiếu những người đàn ông không tiếc lời ngọt ngào cùng những món quà đắt tiền. Tôi yêu theo cách nhiều người cho rằng lập dị so với tuổi ba mươi. Phải rồi! Từ sau mối tình thứ hai cay đắng, tôi chưa từng hôn một người đàn ông nào mặc cho chúng tôi có hẹn hò hàng trăm lần. Tôi vẫn đều đặn gặp gỡ cà phê, đi ăn, xem phim, du lịch cùng những người đàn ông tôi quý mến. Nhưng dù có say mèm, tôi cũng không cho phép mình dụi đầu vào vai bất cứ ai. Trái tim tôi đã chai lì hay bởi tôi sợ một lần nữa bị tổn thương? Mặc kệ tất cả, tôi chỉ biết biện hộ rằng tôi đang quá bận rộn và chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ nghiêm túc.
Trong số những chàng trai từng hẹn hò, tôi phải thừa nhận tình cảm tôi dành cho Trung nhiều hơn tất thảy. Không hẳn vì anh có vẻ ngoài hút hồn, càng không phải vì sự nghiệp vững vàng và những kế hoạch cho tương lai một cách chi tiết của anh. Dù rằng những yếu tố ấy đã khiến tôi tôn trọng Trung, nhưng yếu tố buộc tôi tự nguyện gắn kết cuộc sống quá lâu với anh chính là sự chân thành tuyệt đối đằng sau vỏ bọc dửng dưng, bông đùa.
Trung bảo anh thích tôi vì tôi là cô gái đầy gai nhọn. Đàn ông thường yếu lòng trước những cô gái mong manh nhưng lại bị thu phục bởi người phụ nữ mạnh mẽ, gai góc. Khi ý thức rằng Trung có một hấp lực đặc biệt mà chẳng bao giờ tôi tìm thấy ở những người đàn ông khác, chúng tôi dừng lại ở mối quan hệ trong sáng một cách ngớ ngẩn. Tôi đã có lúc muốn vứt bỏ cái quy tắc yêu đương lập dị của mình để được ôm thật chặt trong vòng tay anh rồi sau đó ra sao cũng mặc. Nhưng thói quen trở thành lẽ sống, tôi vẫn ngồi đối diện với Trung trong những bữa ăn tối, không bên cạnh, không âu yếm.
Để rồi cuối cùng, Trung cũng rời xa tôi. Anh chọn phát triển sự nghiệp ở Hà Nội để chấm dứt mối quan hệ không đi đến đâu với một cô gái không – giống – ai là tôi. Bữa tiệc chia tay hôm đó, sau khi cùng uống cạn một phần ba chai rượu, tôi đã cố tỏ ra thản nhiên nói với anh:
“Chắc sẽ không bao giờ em gặp lại anh… À, cảm giác một đêm thôi sẽ như thế nào anh nhỉ?!”
Và thế là tôi cùng Trung về nhà tôi. Một cách chuyên nghiệp và thuần thục, anh lặng lẽ như hàng ngày nhưng vào giây phút ấy lại cứa vào lòng tôi những đau đớn không thể diễn tả.
Đêm đầu tiên và cũng là đêm cuối cùng của nhau, Trung yêu thương tôi một cách nâng niu trọn vẹn. Còn tôi lại cồn cào trong ý nghĩ phải rời xa anh mãi mãi. Chẳng hiểu sao tôi luôn có cảm giác anh chỉ dành cho riêng tôi theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nhưng tất cả những cảm giác ấy sắp chấm dứt vĩnh viễn. Sáng mai, tôi sẽ tự lái xe đưa anh ấy ra sân bay. Dù Sài Gòn – Hà Nội chỉ cách khoảng hai giờ bay, nhưng tôi đã nói với Trung rằng, tôi không muốn gặp lại anh. Vết thương trong tim tôi chưa kịp lành, làm sao nó có thể chịu đựng thêm một lần tổn thương?
Những trạng thái cảm xúc thay đổi liên tục trong lòng tôi. Đêm ấy, tôi chỉ muốn ôm Trung thật chặt và nói hết những chất chứa trong lòng mà vốn dĩ ngày thường tôi cố che đậy. Hít một hơi thật sâu, tôi thì thầm vào tai anh:
“Từ ngày mai, em sẽ quên anh… Anh có tin là em thật lòng yêu anh không?”
Nói xong tôi bỗng bật cười. Với duy nhất người đàn ông này và vào ngay giây phút này, tôi không bao giờ hối hận khi nói những lời mà mình cảm thấy ngớ ngẩn. Trung kéo lấy bàn tay tôi áp vào má anh thật chặt và nhìn sâu trong mắt tôi:
“Anh yêu em rất nhiều”
Nói xong câu ấy chúng tôi lặng im như trút đi một gánh nặng. Sợ Trung nhìn thấy những giọt nước mắt tủi hờn trên khóe mắt, tôi nhanh chóng kết thúc câu chuyện:
“Ngủ thôi anh, em mệt rồi!”
Không đợi Trung đáp lời, tôi quay lưng vào tường nhắm mắt. Tôi hiểu, anh hiểu, nhưng không ai nói ra. Dù biết rằng có thể đến hết cuộc đời sẽ phải sống trong sự dằn vặt, hối tiếc nhưng tôi tự hỏi tại sao chúng tôi lại chấp nhận cuộc chia tay này.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc vào lúc sáu giờ. Trời ạ! Trung không còn bên cạnh, anh cố tình không muốn tôi đưa tiễn. Và sau đó, anh cũng giữ đúng lời hứa là cắt đứt mối liên hệ với tôi ngay khi rời khỏi thành phố này.
Ba tháng từ ngày Trung đi, tôi luôn cố tỏ ra thản nhiên nhưng chỉ bản thân tôi biết mình đang nhớ anh đến mụ mị. Tôi không thể tưởng tượng cuộc chia ly này lại khiến tôi quay quắt đến thế. Thật đáng thương khi phải thừa nhận, sự đau khổ khi chia tay mối tình đầu và mối tình thứ hai không khiến tôi khổ sở như khi rời xa Trung theo cách thế này.
Buổi sáng cuối tuần, tôi dự định đi tắm biển cùng những cô bạn thân để tìm chút hứng khởi mới thay cho sự ảm đảm kéo dài suốt những ngày qua. Nhưng vừa mở cửa, tôi choáng váng khi thấy Trung đã đứng đấy từ lúc nào. Anh mỉm cười tinh quái.
“Anh đã rời xa nơi đây vì không muốn bên cạnh một cô gái lập dị như em. Nhưng suốt ba tháng nay, anh không thể quên một đêm trước khi rời xa nơi này…”
“Anh không thể quên một cô gái hư hỏng và lập dị sao?”, tôi cố kìm để nước mắt không rơi ướt má.
“Phải! Bởi vì anh muốn cả đời này, đêm nào cũng là ‘tình một đêm’ với cô gái hư hỏng và lập dị này đây”, Trung nở nụ cười chất chứa yêu thương và vòng tay ôm siết lấy tôi, “Đáng lẽ anh không nên để chúng mình chờ đợi lâu thế này”
Bài viết và hình ảnh độc quyền của Tạp chí NỮ DOANH NHÂN
Xem thêm: