Bị sa thải, hóa ra lại là điều may mắn! - NỮ DOANH NHÂN - BusinessWoman Magazine

Bị sa thải, hóa ra lại là điều may mắn!

Khi sự nghiệp càng thăng tiến, công việc nhiều hơn, tôi thường không thể liên lạc với gia đình và bạn bè bởi tôi bắt đầu cảm thấy công việc quan trọng hơn các mối quan hệ.

Bước vào căn phòng ngập tràn ánh điện sáng chói, tôi đẩy món quà sinh nhật lên bàn. Đó là ngày 29/9/2011 – ngày sinh nhật sếp của tôi và nó diễn ra trước sinh nhật tuổi 30 của tôi 1 tháng. Đó cũng là ngày tôi bị mất việc!

Sếp của tôi, cấp trên của ông ấy và một người phụ nữ đến từ phòng nhân sự ngồi cạnh nhau trong một bàn tiệc lớn hơn được trang trí tỉ mỉ. Tôi để ý thấy sếp nhìn tôi lắc đầu và nhíu mày. Dù biết đó là một tín hiệu không tốt nhưng suy nghĩ đầu tiên của tôi là: Thật ngu xuẩn nếu ông ấy sa thải tôi ngay trong ngày sinh nhật của mình.

“Anh đã bị sa thải và quyết định này sẽ có hiệu lực ngay lập tức”, sếp của tôi nói. Và đó cũng là khi mọi thứ bắt đầu thay đổi.

7 tháng sau khi Joshua nghỉ việc. Tôi cũng bị sa thải mà không hề nhận được bất cứ thông báo nào trước đó. 7 năm làm việc chăm chỉ và 7 lần được thăng chức, tôi sống trong ảo tưởng về một công việc trong mơ (làm việc ở công ty lớn, lương cao, cạnh tranh và nhiều cơ hội thăng tiến) nhưng giờ thì sao, mọi thứ đã kết thúc chỉ trong nháy mắt.

“Anh có bất kỳ thắc mắc nào nữa không?”

Không, tôi không có bất kỳ câu hỏi nào cả, tôi chỉ ngồi đó và nghĩ: Đây có lẽ là điều tuyệt vời nhất xảy ra với mình.

Việc này cứ như là tôi vừa được giải phóng khỏi một gánh nặng khủng khiếp vậy. Tôi biết đây là thời gian để bản thân tiến lên phía trước, đã đến lúc tôi cần phải giải phóng mình ra khỏi ảo tưởng về “công việc trong mơ”.

shutterstock_181105703

Đây là lúc tôi cần phải dành thời gian cho những thứ quan trọng hơn trong cuộc sống – sức khoẻ, các mối quan hệ và giúp đỡ những người khác theo một cách có ý nghĩa nhất. Vâng, đây là thay đổi quyết liệt mà tôi cần – một thay đổi mà đến lúc này – khi vừa bị sa thải – tôi mới sẵn sàng làm.

Tham gia viết bài trên The Minimalism 2 năm nay đã giúp tôi giảm tải những công việc vặt vãnh, số lượng hóa đơn cũng giảm dần, trả được kha khá nợ và còn tiết kiệm được một ít tiền.

Cuối cùng tôi cảm thấy mình đang sống một cuộc sống có ý nghĩa với ít hơn những việc vớ vẩn.

Nhưng chắc chắn rồi, mất việc, lương không còn đều đặn nên tôi buộc phải cắt giảm một số thứ. Tôi đã liên lạc với công ty bất động sản để bán căn hộ và còn đang tính bán cả xe ô tô. Tất cả những việc này đều chẳng sao cả, đổi lại tôi có được sự tự do.

Mang lại thêm giá trị cho cuộc sống của những người khác vốn là đam mê của tôi, là điều thú vị nhất thời gian tôi còn làm việc tại công ty. Tôi dẫn dắt và quản lý một nhóm nhiều người và tôi thích đào tạo và cố vấn cho những người này hơn bất kỳ công việc nào khác.

Thật không may, thế giới văn phòng không đơn giản như vậy, còn rất nhiều việc khác xảy ra khiến tôi không thể dành trọn thơi gian để thực hiện đam mê này.

Phải đến khi nghỉ việc, tôi mới có thể ngừng bắt bản thân việc làm việc suốt 70 giờ mỗi tuần và tự do lựa chọn 1 sứ mệnh mà mình đam mê.

Ở điểm này, tôi chỉ cần kiếm đủ tiền để trả cho những sinh hoạt tối thiểu như thuê nhà, thực phẩm, trang thiết bị, bảo hiểm – điều này có nghĩa là tôi sẽ làm việc để kiếm sống chứ không phải sống để làm việc.

Hiện tại tôi đã có nhiều thời gian hơn cho những người mà tôi yêu quý – điều mà tôi đã xao nhãng trong suốt những năm tháng làm việc bận rộn ở công ty. Khi sự nghiệp càng thăng tiến, công việc nhiều hơn, tôi thường phải làm khối lượng công việc tương đương 2 tuần trong chỉ 1 tuần và không thể liên lạc với gia đình và bạn bè. Tôi bắt đầu cảm thấy công việc quan trọng hơn các mối quan hệ.

Hơn nữa, công việc bận rộn cũng gây ảnh hưởng không nhỏ tới chế độ ăn uống của tôi. Tôi thường chỉ ăn tạm bánh trước buổi họp. Tôi cũng không có đủ thời gian thể tập thể dục. Chính vì tất cả những điều đó, tôi quyết tâm sẽ sống khoẻ mạnh hơn, ăn uống điều độ và tập thể dục thường xuyên hơn.

Sẽ là dối trá nếu như nói tôi không sợ hãi. Những câu hỏi như: Sẽ ra sao nếu những thay đổi này thất bại? Liệu rồi mọi người không tôn trọng tôi nữa thì sao? Và còn rất nhiều băn khoăn khác nữa.

Nhưng thật may là tôi không bỏ cuộc, tôi tự trấn an mình rằng không bao giờ quyết tâm thay đổi để sống một cuộc đời có ý nghĩa hơn, đó mới là điều đáng sợ nhất. Với tôi, việc bị sa thải là bước đệm cần thiết để lấy lại sự cân bằng trong cuộc sống.

Theo Tri thức trẻ

Xem thêm:

>>> Hãy hỏi họ về thất bại

>>> Niềm đam mê

>>> Tài song song sắc?

Comment